Dù lệnh ngừng bắn giữa Thái Lan và Campuchia đã được thống nhất, nhưng người dân tại khu vực biên giới hai nước vẫn đang sống trong tâm trạng lo âu, chưa thể quay lại nhịp sống thường nhật. Các vết thương do xung đột để lại không chỉ là sự tàn phá về vật chất, mà còn là nỗi bất an kéo dài trong lòng cộng đồng.
Theo Channel News Asia, cuộc đụng độ vũ trang gần đây đã khiến ít nhất 38 người thiệt mạng và buộc hàng trăm nghìn người phải rời bỏ nhà cửa. Thỏa thuận ngừng bắn được thiết lập trong cuộc đàm phán ngày 28/7 tại Malaysia được xem là bước ngoặt quan trọng, nhưng hiệu ứng tích cực của nó vẫn chưa thể lan rộng tới từng người dân nơi biên giới.
Lo âu hiện hữu giữa những căn nhà bỏ trống
Ông Teerawat Saendang, một tiểu thương ở chợ Chong Chom (tỉnh Surin, Thái Lan), cho biết ông đã buộc phải sơ tán tới tỉnh Buriram khi tiếng súng nổ ra gần khu chợ. Dù đã quay về kiểm kê tài sản vào sáng 29/7, ông vẫn chưa có ý định ở lại:
“Tôi rất lo về căn tiệm của mình vì mọi thứ vẫn còn bỏ lại bên ngoài. Tôi sẽ trở lại nhà người họ hàng trong chiều nay. Ở lại là quá mạo hiểm.”
Trái với ông Teerawat, một số tiểu thương khác vẫn quyết định trụ lại để tiếp tục cung cấp nhu yếu phẩm cho những người đi sơ tán. Ông Yuttana Akarapoowadol – chủ một tiệm tạp hóa ở thị trấn Prasat – chia sẻ:
“Nếu tôi đóng cửa, người đi lánh nạn sẽ không có gì ăn. Tôi ở lại là vì họ.”
Người Campuchia: Không phải lần đầu lánh nạn
Ở phía bên kia biên giới, nhiều người dân Campuchia cho biết đây không phải là lần đầu tiên họ phải đi sơ tán vì xung đột. Bà Ouk Pov – cư dân Campuchia – kể lại:
“Năm 2011, một quả bom đã rơi gần nhà tôi. Lần này, đạn còn bắn trúng mái nhà. Dù chưa có thương vong, nhưng không ai dám ở lại.”
Vì sống gần biên giới, bà và nhiều người đã nhanh chóng được yêu cầu di tản để đảm bảo an toàn.
Tình láng giềng từng gắn bó, giờ xa cách
Trước khi xung đột nổ ra, người dân hai nước có mối quan hệ lao động và giao thương mật thiết. Cửa hàng của ông Yuttana từng có bốn nhân viên người Campuchia làm việc. Tuy nhiên, khi đụng độ bùng phát, họ buộc phải trở về nước.
Bà Nathana Aekthananonkul – một tiểu thương tại thị trấn Prasat – bày tỏ sự tiếc nuối:
“Trước kia, người Thái và Campuchia gặp nhau, cùng buôn bán rất bình thường. Bây giờ thì chính trị đã khiến chúng tôi dần xa nhau.”
Hy vọng hòa bình được khôi phục bền vững
Dù tiếng súng đã tạm ngừng, tâm lý thấp thỏm vẫn còn đó. Việc khôi phục lòng tin và kết nối cộng đồng sau xung đột là một hành trình dài, cần sự hỗ trợ tích cực từ cả hai chính phủ.
Các tổ chức quốc tế đã kêu gọi tiếp tục duy trì đối thoại và triển khai hỗ trợ nhân đạo khẩn cấp cho người dân tại các khu vực bị ảnh hưởng, đồng thời kêu gọi cả hai bên không tái khơi mào căng thẳng trong tương lai gần.